Bao lâu rồi, tôi và bạn mới được nghe một lời khen?

Hôm trước, tôi nhận được một lời đề nghị phối hợp từ phòng/ban khác, để sản xuất một Content giới thiệu sản phẩm. Do nhân viên đang bận, nên tôi xắn tay vào làm trực tiếp luôn. Nhanh chóng thôi!

Thế rồi, sau đó, một quản lý nữ đồng cấp với tôi (trưởng phòng) đã nhoẻn cười khi gặp, rồi bảo: “Em biết nói thế này là hơi thừa, nhưng đúng là anh viết hay thật!”. Em ấy đã dành lời khen cho Content giới thiệu sản phẩm mà tôi trực tiếp làm ở trên.

Nghe thế, tôi… vui. Vui thật lòng, trước một lời khen thật lòng.

Là cây bút đã làm công việc viết lách, Content doanh nghiệp suốt hơn 13 năm, tôi đã trải qua đủ vị trí và không nhớ đã tham gia tổ chức sản xuất, cũng như trực tiếp làm bao nhiêu sản phẩm nội dung. Hơn 13 năm, quá nhiều thứ, quá nhiều cung bậc cảm xúc từng trải qua.

Vậy mà… tôi vẫn hân hoan trước một lời khen!

Tại sao lại không vui cơ chứ, dù cho ngòi bút của mình đã viết cả nghìn nội dung khác nhau? Được khen, tức là được công nhận, được thêm một lần khẳng định con đường mà mình lựa chọn… Thực sự là rất vui!


Qua sự việc nhỏ đó, có bao giờ mỗi người chúng ta thử nhìn lại xem, bao lâu rồi, chúng ta chưa dành lời khen cho ai đó, khi họ làm tốt?

Còn nhớ, khi bạn chuyên viên ở phòng tôi làm bản báo cáo rất tốt – đúng yêu cầu mà tôi đưa ra, rất súc tích, rõ ràng, gọn việc – tôi đã dành lời khen cho bạn ấy.

“Em làm tốt lắm, rất đúng yêu cầu của anh! Mới nghe trao đổi một lần mà em đã làm được như thế này, chứng tỏ em có tư duy rất sáng sủa”, tôi nói.

Tất nhiên, lời khen trên không hẳn là chỉ dành cho một tác vụ. Trước đó, đã có những việc mà tôi giao, em hoàn thành gọn gàng, phối hợp ăn ý.

Nghe lời khen, bạn nữ ấy vui lắm, xong tự thẽ thọt: “Thế mà trước đây, chưa ai nói thế với em cả. Có những lúc, chính em còn tự nghi ngờ bản thân, nhất là khi sếp cũ rất khó gần…”.

Sau đấy, hầu như đầu việc nào giao cho em, tôi cũng thấy em hoàn thành với 110, thậm chí 120, 150% yêu cầu: Chủ động đề xuất thêm, tự liên kết các đầu việc có liên quan với nhau để dễ theo dõi…

Một lời khen chân thành, được đáp lại bằng sự nỗ lực hết mình, thể hiện sự trân trọng với lời khen đó. Còn gì vui hơn?


Hồi quý IV năm vừa rồi, agency Content của tôi nhận được đầu mối đặt hàng mới từ một khách lớn. Họ là hãng dược có tên tuổi.

Dù từng đáp ứng những đơn hàng Content của các hãng và cá nhân “có máu mặt” tại Việt Nam, nhưng tôi phải thừa nhận, đơn hàng kể trên… khó nhằn thật!

Chị giám đốc nhãn hàng là người tinh tế, nhưng cũng khó tính. Chị hiểu về Content, có thể phát hiện những chi tiết “lệch sóng” dù là nhỏ nhất, để yêu cầu điều chỉnh. Tóm lại, áp lực lớn, tới mức nhiều hơn một lần, tôi đã phải tặc lưỡi, “thôi, khó quá thì… bỏ qua đi!”.

Nhưng khi mỗi chiến dịch nội dung được thẩm định là “Đạt”, hoàn thành rồi, tôi lại không thể từ chối những lời đặt hàng tiếp theo từ phía chị và công ty, dù rất áp lực. Vì sao vậy?

Bởi vì… câu chuyện hợp tác giữa agency Content của tôi với công ty dược kể trên không chỉ đơn thuần dừng lại ở việc “trả tiền – mua nội dung”. Mỗi khi xong một công việc, chị lại trao đổi với tôi, dành những lời khen rất chân thành cho công sức của cả đội ngũ.

Chị còn tâm sự về quá trình tìm kiếm mất công mà mãi không gặp đối tác hiểu và có thể triển khai đúng ý, đúng cảm xúc mà chị muốn, cho đến khi gặp agency của tôi.

Những lời khen ấy trở thành động lực để tôi nhận lời – dù tôi biết, sau mỗi cái gật đầu, áp lực cho bản thân và đội ngũ sẽ lại được “reset” cho nhiệm vụ mới.


Qua 3 câu chuyện chia sẻ ở trên, tôi cho rằng, những lời khen chân thành là một phần không nên thiếu, không thể thiếu, trong môi trường làm việc văn minh và chuyên nghiệp.

Những cuộc họp triền miên, những lời phản biện gay gắt, thậm chí đến mức khắc nghiệt, cay nghiệt… đâu có thiếu trong cuộc sống doanh nghiệp hằng ngày? Vậy mà tại sao, bên cạnh những thứ căng thẳng ấy, lại không thể có những lời khen ghi nhận sự nỗ lực, tích cực của nhau?

Một người chị mà tôi quen, đã vươn lên vị trí quản lý và rất “chắc chân”, người ngoài nhìn vào thì ai cũng thấy “sướng”. Vậy nhưng, cuối cùng, chị quyết định từ bỏ tất cả để ra làm thứ mà chị thích. Tôi nhớ mãi câu nói của chị dành cho quản lý trực tiếp cấp trên của chị, trước khi chị rời đi: “Chưa bao giờ, anh khen em thì phải. Dù cho em rất nỗ lực, rất cố gắng từng ngày, từng nhiệm vụ. Em cứ chờ một lần được anh khen, mà chưa thấy…”.

Sau này, khi làm quản lý ở doanh nghiệp, tôi thấm thía điều nuối tiếc ấy.

Bạn và tôi, đã bao lâu rồi, chưa dành ra một lời khen chân thành, cho cộng sự, cho đồng nghiệp, cho bạn bè và người thân?

Tác giả: Trung Hiếu – Vietchuyennghiep.vn ACADEMY & AGENCY

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *